Cách đây 40 năm, Tôi đã đi bộ trên những ngọn núi cao, nơi mà không du khách nào biết tói. Ở đó đất đai cằn cỗi và bạc mầu,.
Sau 5h đi bộ , tôi đã không tìm đc chút nước nào. Ở đây khô cằn và chỉ có những đám cỏ mọc nham nhở. Từ xa tôi nhìn thấy một bóng người. Đó là một người chăn cừu. Ông ấy đã cho tôi nước và đưa tôi về cái ngôi nhà hoang xơ trên cao nguyên.
Tôi cảm thấy bình yên trước sự xuất hiện của người đàn ông đó. Tôi đã hỏi :”Tôi có thể ở lại đây vài ngày không”
Nhà văn đã tìm ddcj cho mình những thứ thuốc tự nhiên, chính xác hơn là ông ấy đã cho tôi thấy sự ấn tượng và ngạc nhiên của ông ấy.
Người chăn cừu đặt một bao tải hạt sồi lên bàn. Ông ấy xem xét các hạt rồi chon ra 100 hạt trước khi đi ngủ. Nhà văn hơn tò m. Những ngày tiếp theo khi ông ấy ra ngoài với những con cừu thì tôi đã khám phá ra những hạt đó để làm gì.
Tôi quan sát ông ấy magn 1 cây gậy sắt dài khoảng 1m 5 . Ông ấy bắt đầu đâm xuỗng lỗ , gieo hạt và lấp đất lên. Ông ấy đang trồng cây sồi.
Sau bữa trưa ông ấy lại tiếp tục công việc trồng cây.Tôi đã tự đạt ra một câu hỏi cho ông ấy. Công việc trồng cây ở vùng đât hoang này hình thành trong vòng 30 năm. Ông ấy đã trồng được 100 nghìn cây. Trong 100 nghìn cây đã có 20 nghìn cây đã mọc lên. Trong 20 nghìn cây này ông chỉ hi vọng nột nửa. 10 nghìn cây đã trồng ở nơi trước đây không cây nào mọc đc.
Tôi đã bắt đầu băn khoan về tuổi tác của ông ấy. Ông ấy nói ông ấy 55 tuổi , ông ấy tên EB . trong 30 năm thì 10 nghìn cây cảu ông ấy đã mọc xum xuê. Ông ấy nói, nếu chúa ban phước lành cho ông thì trong 30 năm nũa ông ta sẽ trồng được hơn 10 nghìn cây. Nó giống như 1 giọt nước giữa đại dương.
5 năm sau, Nhà văn đi lính và tham gia cuộc chiến tranh thế giới I . Cuộc chiến tranh kết thúc năm 1918 và nhà thơ đã trở lại thăm người trông rừng. Ông ấy đã trở lại tìm người đàn ông đó.
Tôi đã từng chứng kiến nhiều người chết trong 5 nămđó, nhưng tôi không nghĩ là EB đã chết. Nhưng ông ấy thực sự không chết. Sự thật là ông ấy vĩ đại. Ông ấy đã thay đổi nhiều nghề, ông ấy đã bỏ chăn cừu vài nó làm hỏng những cây non của ông. Ông đã nói với tôi , chiến tranh không làm thay đổi tôi, tôi sẽ vẫn tiếp tục trồng cây.
Những cây sồi sau 10 nămđã mọc cao hơn cả chúng tôi. Đây là một cảnh quan hùng vĩ. Tôi xúc động mà không nói được gì. Chúng tôi đã cùng đi bộ trong những cánh rừng. Nó dài 7 km và rộng khoảng 3 km. Khi bạn hồi tưởng lại những gì từ hai bàn tay và linh hồn của người đàn ông này thì bạn hiểu rawngfcon người để đạt được kết quả như thế này là do chúa ban ơn hơn là sự hủy diệt.
Nhà văn đã trở lại năm 1945 sau chiến sau chiến tranh thế giới II ZB vẫn còn sống. Nhà văn sửng sốt trước những gì mình thấy , không chỉ những cánh rừng, mà các làng nhỏ cũng được xây dụng lại. Năm 1953 hơn 10 nghìn người được thừa hưởng những mảnh đất trống. EB đã mang lai hạnh phúc cho họ.
Chiếc xe buyt cho tôi xuống Vergons. Năm 1913, có 3 cư dân đã sở hữu 10 đến 11 ngôi nhà trong làng này. Tất cả chúng , những thảm thực vạt trên đồng cỏ, cả những ngôi nhà bỏ hoang, giờ đã thay đổi, không gian đã bằng phẳng, thay thế cho khung cảnh xù xì , một cơn gió nhẹ mang hương thơm mát dịu. Âm thanh của nước phát ra từ núi : Có phải tiếng gió từ trong rừng. Ngạc nhiên hơn hết là tôi đã thấy được âm thanh của nước trong bể như thực tế. Tôi nhìn thấy một con suối vừa được xây dựng. Sự đổ nát đã được xóa hết và thay vào đó la 5 ngôi nhà đc sây dựng lại như cũ. Giờ đây đã có 28 cư dân sống ở đó, trong đó có 4 cặp vợ chồng trẻ. Bây giờ nơi đó cuộc sống là lí tưởng nhất.
Khi tôi nghĩ một người đã vì mảnh đất Canaan này xây dựng lên từ mảnh đất bỏ hoang. Tôi đã bị thuyết phujv vì mọi thứ ở đây. Con người thật vĩ đại.
EB đã ngủ trong bình an vào năm 1947